truyen sex| doc truyen hay| anh sex ola| | xem phim sex truc tuyen cho dien thoai|

Thứ Tư, 27 tháng 8, 2014

truyen sex - Chỉ là người xa lạ bước qua đời nhau

Khép lại rồi những ngày tháng của quá khứ, phải chi mà ngày đó tôi đủ can đảm bước đến nói rõ ràng mọi rợ chuyện với nó...


day la noi dung footer


Ngày nhỏ, tôi là một con nhóc hiếu động và nghịch ngợm. Suốt ngày doc truyen sex, truyen heo, truyen  dam moi nhat tôi rong ruổi theo chơi cùng bọn con trai cùng xóm bày ra đủ trò quậy phá, đôi khi còn thích gây lộn và bắt nạt người khác. Đứa hay bị lũ chúng tao ăn hiếp nhất là Thành, nhà nó gần nhà tôi cách trên dưới ba bốn cái nhà gì đó. Nghe đâu nhà Thành nghèo lắm, ba thì suốt ngày rượu chè cờ bạc, mẹ nó một mình khó nhọc làm lụng nuôi hai anh em nó. Thành có nước da đen sạm, mái tóc vàng hoe khét nắng, vầng trán cao và đôi mắt sáng. Tính tình nó lại hiền lành, ít nói, lúc nào cũng lầm lầm lì lì hiếm khi chơi với ai trong xóm cho nên thường bị mấy đứa khác trêu chọc.


Một hôm, tôi rủ mấy đứa con giai chơi trò ném tổ chim ở tít trên ngọn cây cao. Ném hoài mà chẳng trúng, tôi cáu sườn nhặt lấy một viên đá to dang mạnh tay ném thật mạnh. Bỗng, bốp! Một tiếng la thất thanh vang lên, té ra hòn đá bay thẳng vào đầu Thành vừa đúng lúc nó đi ngang qua, Thành lấy hai tay ôm đầu khóc thét. Trời ơi, máu! Máu chảy ra từ đầu nó lênh láng. Cả lũ hoảng hốt bỏ chạy tán loạn, tôi cũng cắm đầu cắm cổ chạy thẳng về nhà không dám ngoảnh lại.


Chiều hôm đó, mẹ tôi đi làm ruộng về biết chuyện đánh tôi một trận nhớ đời vì chưng khổ thân nghịch dại, còn bắt tôi sang nhà Thành xin lỗi nó. Nó phải khâu bốn mũi trên trạm xá, má tôi xin chịu tiền thuốc men nhưng má nó không nhận. Tôi xẻn lẻn bước đến xin lỗi Thành và thầm bái tạ trời ơi đất khi nó chịu tha lỗi cho tôi, nó bảo không trách ai trong chúng tôi.


Từ hôm đó, lũ chúng tôi thôi không hiếp bức Thành nữa, tôi đề nghị cho nó chơi cùng. Thành bắt đầu hòa đồng hơn. Nó thường nghĩ ra nhiều trò hấp dẫn, mới lạ chơi không bao giờ chán cho nên mấy đứa xóm tôi ai cũng thích chơi với nó.


Rồi tôi vào học lớp Một ở trường làng. Tôi học chung lớp, ngồi chung bàn với Thành. Nhà nó nghèo đến nỗi không mua nổi que tính chất và thước ê-ke, nó hay mượn sử dụng đồ của tôi. Vậy mà nó rất giỏi Toán và biết tính nhẩm khá nhanh. Cô giáo khen nó thông suốt minh, còn bảo nó kèm cặp tôi học vì chưng tôi khá kém môn Toán. Thế là ban sáng đi học, buổi chiều bố mẹ đi vắng cả, tôi sang nhà học chung với nó. Sáng nào nó cũng sang rủ tôi đi học, khi về tôi và nó lại cùng nhau đạp xe suốt quãng đường đất đỏ khấp khểnh quanh co, trò chuyện nói cười ríu rít.


Thấm thoắt chúng tôi đã lên cấp Hai, tôi vẫn học chung lớp với Thành nhưng không ngồi chung bàn với nó nữa. Tôi chẳng còn là con bé lì lợm, hay phá phách của ngày nào, tôi đã lớn và trở cho nên nữ tính, dịu dàng hơn. Tôi bắt đầu biết chăm nom cho bản thân, tôi không cắt tóc ngắn củn cỡn như xưa mà nuôi mái tóc dài suôn óng xõa ngang vai. Tôi cũng ít chơi với Thành hơn, phần vì chưng cả hai đứa đều bận học nên không có nhiều thời kì cho nhau, phần bởi chưng giờ đây tôi đã có thêm những người bạn mới. Những lúc rảnh, nó hay gặp tôi tâm tư chuyện gia đình nó. Nó kể dạo này trong nhà luôn luôn có tiếng bao biện nhau, ba nó ngày một lún sâu vào cờ bạc, nhậu nhè bí bét tối về lại lấy hết tiền của má nó, lắm lúc còn đánh má nó, đánh cả anh em nó nữa. Tôi rất cảm thương cho nó nhưng cũng chỉ biết lựa lời động viên, an ủi nó ngoài ra chẳng thể làm gì hơn. Tôi rủ nó lên đồi thông, mỗi lần một trong hai đứa có chuyện buồn lại chạy như bay lên đó, đứng trên đỉnh đồi và cùng nhau hét thật to để giải tỏa trong lòng bao sầu muộn. Đôi khi cả hai cứ thích ngồi lặng im một lúc lâu, lắng nghe vi vu tiếng gió thổi ngang tai, xô những dải mây trời cuồn cuộn mà thấy lòng mình thanh thoả lạ thường như vừa tê tê đi được bao gánh nặng.


Có lẽ tình bạn giữa tôi và nó sẽ không bao giờ thay đổi giả dụ không có một ngày... Một tháng ngày Tám giữa mùa thu, trên ngọn đồi thông lộng gió. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt cương nghị và ánh mắt chân thành, quyết đoán của nó khi nó nói với tôi:


- Hằng à, tui đã định sẽ che giấu kín chuyện này mãi mãi nhưng tui không thể. Tui thích bà, thích bà nhiều lắm Hằng ạ! Tui đã định sẽ mãi tiền xem bà là đứa bạn thân nhất của tui thôi, và tui ngàn lần ước như thế, vạn lần ước như thế, nhưng tui không thể, không thể...


Chưa nói hết câu nó đã vội quay mặt đi và bỏ chạy. Còn tôi thì tiền biết đứng như trời đất trồng, há hốc mồm nhìn theo cái bóng nó liêu xiêu nhỏ dần, nhỏ dần trong ánh hoàng hôn từ từ khuất sau đỉnh núi.


Tôi về nhà khi trời ơi đã chập choạng tối, cả đêm hôm đó không tài nào ngủ được. Thành thích tôi ư? Những gì tôi vừa tận tai phôn hồi chiều là sự thật ư? Làm sao thằng bạn chơi với tôi từ những ngày còn cởi truồng tắm mưa, tắm suối cùng nhau, từ những ngày cả hai cùng vàodoc truyen sex, truyen heo, truyen  dam moi nhat  lớp một phồng mồm tập đọc chữ A, chữ O cùng nhau lại thích tôi được? Tại sao trước giờ tôi không hề nhận ra được tình cảm của nó? Là nó che đậy xúc cảm của mình quá giỏi hay là do tôi quá dại khờ mà vô tình không nhận thấy? Hàng ngàn câu hỏi cứ xoáy trong đầu tôi, tôi không tin, chẳng thể tin. Nhưng tôi dám chắc rằng, từ giờ tôi chẳng thể xem nó là bạn như trước kia được nữa...


Những ngày sau đó, tôi liên tiếp tránh mặt Thành, lảng tránh những cuộc chuyện trò với nó. Tôi không lên đồi thông suốt nữa, không sang nhà nó nhờ giảng hộ bài, không đi về cùng nó nữa. Dù làm vậy rất khó chịu, nhưng tôi thực sự không còn dũng khí đối diện với nó, không đủ can đảm trò chuyện với nó. Có lẽ nó cũng biết tôi gắng tình né tránh thành ra nó nỗ lực không xuất hiện trước mặt tôi do sợ tôi khó xử. Giờ ra chơi, nó ít khi ra khỏi lớp, ánh mắt buồn của nó cứ nhìn xa xôi vào trên dưới không vô định. Tôi vẫn cố gắng tỏ ra bình thường, nói cười vui vẻ với đám bạn mới. Vậy là vô tình giữa chúng tôi đã tạo nên một khoảng cách khó mà hàn gắn được.


Mấy ngày gần đây, Thành hay đến lớp với khóe mắt thâm quầng, đỏ mọng. Nó khóc ư? Có lẽ gia đình nó lại xảy ra chuyện buồn.Tôi cũng muốn chạy đến bên thăm hỏi nó, chia buồn cùng nó nhưng rào cản vô hình của sự tự ti đã vô tình kéo chúng tôi ngày một ra xa hơn.


Rồi đột nhiên Thành nghỉ học. Ba, bốn ngày liền không thấy Thành đến lớp, gan ruột tôi như có lửa đốt. Trước giờ nó rất ham học, lại ít khi đau yếu đến mức bỏ học mấy ngày liền. Đi học về, tôi vội vã chạy như phăng sang nhà nó. Bấy giờ tôi mới hay tin ba mẹ Thành đã chia tay, ba nó cờ bạc nợ nần chống chất phải bán nhà về ở quê nội nó ngoài Bắc, mẹ Thành túng quẫn phải dẫn hai anh em nó vào Nam đâm ra sống.


Tôi như có sét đánh ngang tai, sống lưng lạnh buốt. Những chuỗi kí mỏ ác ngày xưa giữa tôi và nó bất bỗng nhiên ùa về như một cuốn phim quay chậm. Thành đã đi rồi sao? Nó đi mà không cho tôi hay, không tạm biệt tôi một tiếng sao? Nó đi bao giờ, đi đâu, sao nó không hề cho tôi biết? Không, tôi nhớ lại những ngày qua, có đôi lần nó đưa đôi mắt đượm buồn nhìn chăm chắm về phía tôi như muốn nói điều gì đó, nhưng có lẽ thấy tôi vội vã quay đi nên nó lại thôi. Là tôi, là tại tôi quá vô tâm đã không nhìn thấy được sự đau đớn tuyệt vời vọng trong ánh mắt nó, là tôi đã không cho nó cơ hội nói những lời chung cuộc trước khi ra đi.


Tôi bước lên đồi thông, lần đầu tiên tôi đến nơi đây một mình với nỗi lòng nặng trĩu. Gió vẫn ngân lên khúc nhạc đồng quê muôn thuở, trời vẫn trong, vẫn xanh cao vời vợi, nhắm mắt lại tôi thấy Thành đang ngồi cạnh tôi như vừa mới hôm qua, hôm kia đây thôi. Cảnh đấu vật tưởng như quá quen thuộc giờ đây đã lùi vào dĩ vãng, vớ cả mãi chỉ là kỉ niệm, tôi đã mất Thành, đánh mất đi một tình bạn trong nỗi ân hận, hối tiếc muộn màng... Tôi muốn hét gọi tên Thành thật lớn, hét cho nỗi buồn trong lòng vơi đi, nhưng sao cổ gọng nghẹn ứ, có cái gì đó chẹn cứng ở cổ. Mắt tôi chợt cay xè, là do gió làm cay mắt hay bởi chưng nước mắt đang chảy ngược vào đích thị con tim?


Thời gian cứ thế trôi đi theo guồng quay của tạo hóa, việc học lu bù khiến Thành dần bị lãng quên, những khoảng trống trong lòng tôi cũng dần được lấp đầy. Tôi lên cấp Ba rồi vào Đại học, xa nhà lên học ở Sài Gòn. Cuộc sống đâm ra viên bận rộn cùng sự ồn ã nơi phố thị buộc tôi phải tập thích nghi. Tôi ít có dịp về quê, mỗi lần về lại một mình lên đồi thông để gió ru tâm vong hồn mình vào trên dưới lặng, cuốn đi mọi rợ ưu phiền buồn bực của cuộc sống, để tìm lại chút cảm giác bình phẩm yên và thấy thời gian như trôi chậm lại.


Sáng Chủ Nhật, tôi đi uống cafe cùng với mấy người bạn ở một quán nhỏ ven đường. Đang ngồi nhâm nhi vị đắng của tách cafe đọng nơi đầu lưỡi nhìn ra dòng người rộn rịch ngoài đường qua khung cửa kính và thả vong linh mình theo những suy nghĩ vu vơ, bỗng nhiên tôi giật mình nghe tiếng rao bán cà-rem bằng chất giọng đặc điểm của quê tôi - Bình Định. Đập vào mắt tôi là một thanh niên với dáng vóc cao gầy, làn da rám nắng, mái tóc hoe vàng đang nặng nhọc đạp xe cà-rem vừa cất giọng khàn khàn rao bán. Là Thành! Phải, chính thị là Thành, nó có biến thành tro tôi cũng chẳng thể lẫn với bất luận ai khác. Tôi lao thẳng ra cửa như tên bắn chạy theo chiếc xe cà-rem ấy, vừa chạy vừa gọi to:


- Thành, Thành ơi...! Thành ơi, chờ với!


Thành dừng xe, quay đầu nhìn lại. Tôi vẫn không ngừng hét lớn:


- Là Hằng đây! Thành ơi chờ Hằng với...


Tôi vừa chạy vừa thở hổn hển, sắp chạy đến nơi rồi thì Thành ngạc nhiên quay xe lao đi, nó đạp nhanh đến nỗi loáng cái đã mất hút vào dòng người đông đúc.


Tôi khựng lại nhìn theo hướng Thành mất hút, nước mắt đồng cân chực trào ra. Trong suốt những ngày qua tôi cũng đã phần nào đoán ra được cuộc sống của nó nơi đất khách quê người khổ cực thế nào, trong khi tôi được học hành đề huề để vào Đại học thì nó lại phải nặng nhọc lăn lộn với cuộc sống, hằng ngày đạp xe dạo khắp danh thiếp phố xá Sài thành đi bán cà-rem kiếm sống. Thật xót xa, nó ngay lập tức quay đầu bỏ chạy khi vừa nhận ra tôi, nó không biết rằng tôi đã khao khát muốn gặp lại nó đến nhường nào, tôi nợ nó một lời xin lỗi. Tại sao nó không chịu cho tôi một cơ hội chung cuộc để chuộc lại những khuyết điểm lầm của ngày xưa, dẫu đã muộn màng?


Khép lại rồi những tháng ngày của quá khứ, chớ chi mà ngày đó tôi doc truyen sex, truyen heo, truyen  dam moi nhat đủ gan dạ bước đến nói rõ ràng mọi chuyện với nó, tôi biết quan hoài nó nhiều hơn, tôi không tránh mặt mà ở bên nó trong những ngày chung cuộc trước lúc nó ra đi, thì có lẽ giờ đây khi vô tình chạm mặt nhau giữa dòng đời tấp nập, nó đã không vội vã quay đi như chưa từng quen, như một người hoàn toàn xa lạ...


Tiếng nhạc thân thuộc vọng sang từ quán cafe gần đó:


"We had joy, we had fun, we had seasons in the sun... But the hills that we climbed, were just seasons out of time..."


Sài Gòn. Một ngày tháng Tám giữa trời đất thu...

Thứ Ba, 26 tháng 8, 2014

truyen sex - Mắt kính mùa đông

Anh là thằng đàn ông may mắn nhất đấy. Đi mà giữ cô ấy lại. Không thì sau này đừng hối tiếc.


day la noi dung footer


Anh, đâm viên tuyệt vời học Bách Khoa khoa IT, nơi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi mà hầu như chẳng thể tìm thấy bóng vía của 1 đứa con gái nào trong lớp. Ngày ấy, anh là 1 thằng con giai gốc đô thị thứ thiệt. Gia đình căn bản, ba má đều là những nhân dịp vật cấp cao, có địa vị khăng khăng trong xã hội, sau anh còn 1 cô em gái cũng ngoan ngoãn, cá tính chất và học giỏi như anh. Nói anh là dạng thư hoá mọt sách quả không sai khi mới lần đầu nhìn vẻ ngoài mặt của anh. Da trắng, dáng cao, đeo kính cận và luôn luôn trong tình trạng làm bạn với sách. Ở nhà, ngoài việc học thì anh chẳng phải làm gì. Ấy thế mà khi có ai đó nhìn anh đứng trên bục giảng mới biết hóa ra mình nhầm.


Chuyện học với anh không quá khó, từ nhỏ đến lớn luôn luôn là như vậy. Tất cả mọi rợ người xem anh như một hình tượng hoàn trả hảo, duy chỉ có anh mới biết bản thân mình khiếm khuyết chỗ nào. Ý thức được những đầy đủ mình có từ bé, anh lại càng muốn khẳng định mình với chính thị mình hơn, anh học tuyệt vời học bao lăm năm, bao lăm kỳ là anh có bấy nhiêu học bổng. Rồi anh xin việc ở một trọng tâm tin học, tự kết thúc những tháng ngày dựa dẫm vào phụ huynh từ ấy. Cuộc sống trở thành thử quá dễ dàng với anh trừ một thứ: TÌNH YÊU.


Anh không có cảm giác rung động với bất kì một cô gái nào ở cái tuổi mà lẽ ra anh phải có. Rất nhiều lần anh tự hỏi: yêu là gì thế nhỉ? Và anh bắt đầu khao khát. Thường người ta tiền tìm kiếm để bổ sung vào cuộc sống những thứ người ta khôngdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi  có. Anh cũng vậy. Kết quả là chẳng đi tới đâu cho dù anh có cố gắng mở to mắt, một mắt nhắm một mắt mở hay kể cả nhắm tịt cả hai mắt để nhìn con gái. Một thằng con trai 21 tuổi đầu, sắp tốt nghiệp tuyệt vời học tới nơi mà ai hỏi tới lại chẳng biết tình yêu là gì hóa ra chẳng hâm lắm à? Tuổi ấy, nghĩ suy ấy, khớp với anh quá rồi còn gì, đã trưởng thành hẳn đâu. Anh chợt phì cười một mình khi nhớ lại. Sau đó, anh lại gạt qua một bên, lại tiếp kiến thô tục cuộc sống thường nhật đều đều vốn có.


Một ngày, anh đến cuộc hẹn với một anh bạn trên 1 site chuyên về IT để trao đổi ít thông suốt tin. Những cuộc gặp gỡ lần đầu kiểu này anh đã quen bởi vì ít nhiều cũng đã chuyện trò online với nhau từ trước nên khi gặp mặt, lại là con trai cả, sẽ rất tự nhiên. Bước vào quán, tìm đúng đối tượng cần gặp, anh chào hỏi và bắt chuyện. Tuấn rất thân thiện với anh. Hai người đang nói chuyện mải miết về những chip, những thông số, những phần cứng phần mềm thì có 1 giọng con gái xen ngang:


- Ơ, em xin khuyết điểm nhưng hai anh muốn dùng thức uống gì ạ?


Lẽ ra anh sẽ rất bẳn gắt và bực dọc theo thói quen bởi vì không thích ai làm phiền khi anh đang chú tâm thế này, nhưng sực nức nhớ ra mình vẫn chưa gọi gì từ khi vào quán. Ngẩng đầu lên gọi:


- Sữa tươi em nhé.


1 giây, 2 giây, 3 giây trôi qua, anh đứng hình với đôi mắt nhỏ, mí lót nhưng trong vắt được giấu giếm cẩn trọng sau cặp kính cận ấy. Anh nghe giọng Tuấn:


- Cà phê đá nha em.


Sau khi cô bé quay đi, Tuấn khều anh nói nhỏ:


- Bằng tuổi em đó, đâm viên năm 3, Kinh tế. Dễ xót thương ha, anh đang theo đuổi, chắc là đổ sớm.


Lòng anh tự dưng hụt một cái, anh biết Tuấn là người thế nào, thân nhau cho nên Tuấn cũng hay kể cho anh nghe về những cuộc tình mau chóng của mình, về cách biểu lộ mình để cuốn hút con gái. Anh cười, lắc đầu xua đi những suy nghĩ vừa mới. Người lạ thôi, can hệ gì đến anh. Thế mà tối về, đôi mắt ấy cứ lẽo đẽo theo anh mãi, theo cả vào giấc ngủ. Bẵng đi 2 tháng, anh gần như đã quên hoàn trả toàn về đôi mắt ấy, đang online nói chuyện với Tuấn thì được Tuấn cho biết:


- Em còn nhớ con bé hôm trước hết anh em mình gặp nhau ở quán cafe không?


- À, em nhớ.


- Đổ rồi em ạ. Tối nay bé nhận lời đi chơi với anh.


Anh vô tình lại hẫng hụt hụt thêm lần nữa. Nói với Tuấn vài câu rồi anh off máy, lặng lẽ lên gác thượng đứng một mình, hứng cái gió đêm lảng vảng quanh quất. Anh bật cười nghĩ: Ngốc nghếch thật, đến mày mặt còn chả nhớ, đồng cân nhớ mỗi đôi mắt. Anh vẫn thường nghe người ta bảo đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, có lẽ nào ...? Anh đi xuống tập trung vào mớ đồ án mà cuối tuần phải hoàn trả thành. Lạ, ngồi mãi nhưng anh không làm được gì. Đây là lần trước nhất anh không biết phải làm thế nào, sắp xếp man di thứ ra sao.


Giải lao thôi, đã đến cuối học kỳ, sắp nghỉ hè, chương trình học của lớp cũng xong đâu từ tuần trước. Anh chạy xe lướt qua những con đường quen thuộc, định sẽ tạt vào quán cũ anh thường đến một mình nhưng cuối cùng anh lại dừng xe trước quán cafe ấy, nơi có đôi mắt làm anh không thể quên được suốt một năm qua. Khung cảnh không có gì đổi thay nhiều, anh nhìn quanh, không thấy cô bé đâu, anh có chút thất vọng. Ngồi uống 1 cốc sữa tươi rồi đây về ngay, anh rất ngạc nhiên về mình. Anh và Tuấn thưa dần giao thông với nhau rồi mất hẳn, vài lần trò chuyện anh cũng không tiện hỏi thành thử giờ anh hoàn toàn không biết thông báo gì của cô bé. Anh chẳng hiểu mình mong chờ điều động gì mà cứ cuối tuần anh lại đến, thành quen. Hôm nay, góc bàn anh hay ngồi đã có người, anh phải chuyển qua phía bên cạnh. Còn đang loay hoay mở túi lấy quyển sách thì:


- Dạ, vẫn sữa tươi chứ ạ?


Anh không ngước lên vội, tai anh lùng bùng, tim đập thình thịch, bàn tay đang kéo quyển sách run run không nghe lời, mà cái quyển sách tắt thở tiệt sao lấy mãi không ra. Rõ ràng anh đang lúng túng, anh nhận ra ngay giọng nói quen thuộc ấy mặc dầu đây là lần thứ hai anh được nghe. Cái thót tim giật mạnh, anh nỗ lực bình tĩnh, đầu óc sau những bối rối mới bắt đầu làm việc, sắp đặt từng câu chữ rời rạc nhưng vẫn không thể lên tiếng háp trả. Cô bé nhoài người tới, cuối thấp ngang mặt anh:


- Anh bệnh ạ?


Anh càng ngắc ngứ tợn:


- À, ừ ... không, à .. cafe ..


Cô bé tròn mắt nhưng rồi cũng quay vào, mặt lộ rõ sự ngạc nhiên. Anh vội vã lôi chiếc khăn mùi xoa từ túi quần, lau đi những vệt lốm đốm trên trán và hai bàn tay. Vờ chúi mũi vào quyển sách vừa lấy. Cô bé mang khay với ly cafe đặt lên bàn cho anh. Anh lấy hết can đảm hỏi:


- Em là bạn gái anh Tuấn phải không?


Cô bé cười trong vắt:


- Anh còn nhớ em ạ?


- À, anh có nghe anh Tuấn nói về em.


- Em với anh Tuấn có tìm hiểu nhưng không được anh à. Còn anh? Sao bữa nay lại cafe, anh hay uống sữa tươi cơ mà. Cô bé cười khúc khích


- Anh đâu có thấy em, sao em lại biết.


- Anh là khách quen của quán, em mới quay lại xin làm tiếp kiến bởi vì vừa rồi em thi học kỳ và nhà có việc.


.....


Cứ thế, những câu chuyện không đầu không cuối cũng thiên nhiên trở thành nếp của anh. Bây giờ anh mới có cơ hội nhìn kỹ cô bé. Khuôn mặt bầu bĩnh, hai má lúc nào cũng phúng phính, ưng ý ửng, chiếc mũi be bé, thấp nhưng dễ thương xót kinh khủng, cái miệng luôn cười rất tươi mỗi khi gặp anh. Đặc biệt, nhìn cô nhỏ nhắn là thế nhưng tâm vong linh lại không nhỏ chút nào. Hóa ra đây là lý bởi chưng Tuấn chẳng thể chinh phục được cô gái thuần khiết này. Anh từ lúc nào cảm thấy mình muốn chở che và bảo vệ cô. Lâu dần, tình cảm đến như một lẽ tự nhiên. Khác một nỗi, hoàn cảnh gia đình anh và cô có sự chênh lệch quá xa. Anh phủ phục cô ở sự tự trọng và sự ham học hỏi của mình. Cô không hề có cái nhìn bi quan về cuộc sống, không hề có suy nghĩ dựa dẫm vào ai khác ngoài đích thị bản thân. Cô yếu đuối nhưng mạnh mẽ, dịu dàng nhưng quyết đoán.


Năm cuối, anh được một công ty Singapore mời về làm việc, đồng nghĩa anh ra trường sẽ ngay tức thì đi đến một đất nước xa lạ. Anh mang chuyện nói với cô, cô khuyên anh thành ra đi. Hôm ấy, anh bắt gặp nơi đáy mắt cô một giọt buồn rơi ra khe khẽ, và anh đã có câu trả lời cho mình. Anh chối từ không đi để ở lại bên cô, anh không muốn xảy ra vô luận một rủi ro nào trong ái tình của mình. Kiểu chắc chắn như khi anh làm đồ án, như 1 + 1 = 2. Mẹ anh đã rất tức giận còn cha anh thì ngồi lặng lẽ, anh phải thuyết giáo phủ phục lắm mẹ anh mới nguôi. Nhưng, thế cục anh từ lúc hoá ra đến thời khắc này thường xuyên đi theo 1 dòng chảy suông sẻ, không chút vấp váp, cô trở nên lạ lùng và thay đổi. Không còn những nũng nịu, không còn những mít ướt, không còn những mè nheo với anh như trước nữa. Gần anh cô hay bẳn gắt và tỏ ra không vui. Điện thoại di dộng chốc chốc có những lúc anh không gọi được. Anh hiểu, anh biết, anh nhận thức hết vớ cả những triệu chứng của cô. Đỉnh điểm là lần anh đến đón cô và thấy cô đang tay trong tay với 1 anh chàng nào đó nói lời trợ thời biệt. Máu nóng dồn hết lên đầu, nhưng bản lĩnh một thằng con giai không cho phép anh nhảy bổ vào ầm ĩ. Anh cũng đồng cân là 1 chàng trai đang yêu như bao nhiêu chàng trai khác. Anh đợi đến khi còn mình cô anh mới bước vào. Anh nhìn cô. Cô phân trần nhưng ánh mắt nhìn đi nơi khác:


- Cậu ấy là bạn học em, anh đừng hiểu nhầm, hoàn toàn không có gì cả, thân quá nên vậy, không có gì đâu anh.


Anh vẫn lặng im và nhìn cô chằm chằm. Đôi mắt trong vắt ấy không dám nhìn thẳng anh, rươm rướm và bật khóc:


- Em xin lỗi.


Anh tưởng mình đớn đau đến nỗi có thể gục ngã ngay lúc ấy. Nhưng anh đứng lên, mỉm cười, kéo cô vào lòng, ôm cô thật chặt, đặt lên má cô một nụ hôn rồi từ từ thả lỏng. Cô mím môi kềm tiếng nấc nghẹn, không có một động thái nào níu giữ anh. Vậy mà anh vẫn thường xuyên hi vọng cô sẽ níu kéo anh văn bằng mọi giá. Hóa ra ái tình cũng có những giá trị nhất định. Anh và cô yêu nhau là thế, anh làm bít tất cả mọi thứ bởi vì cô là thế, cô làm anh tôn trọng cô là thế mà bữa nay mọi rợ thứ sụp đổ hết đồng cân trong một khoảnh khắc. Anh luồn tay vào tóc cô, vuốt nhẹ lên má lau đi giọt nước mắt, cảm nhận những thân yêu cuối cùng trước khi rời xa mãi mãi. Cô nhắm mắt nhắm mũi để yên, anh chầm chậm đi về. Những ngày tháng không cô, anh sống cứ như đã chết. Thân thể như đi vay mượn của kẻ khác. Sống chỉ để mà sống. Bố anh đã phải trò chuyện với anh và vực anh dậy, định hướng anh, đưa anh quay về cuộc sống trước đây.


Qua tháng năm, anh càng thành đạt hơn xưa. Một đôi lần anh có hỏi thăm tin tức về cô nhưng tuyệt vời không có chút gì còn sót. Cô đã chuyển khỏi nhà trọ, bầu bạn không ai biết cô ở đâu. Mọi thông báo về cô đều đã thay đổi hết. Cô không dùng lại email anh vẫn hay liên lạc, số mệnh điện thoại cũng không. 8 năm trôi qua, anh được 1 công ty khác còn lớn hơn công ty trước đây mời anh về làm. Anh có cơ hội khác, anh đi đây đi đó khắp nơi như một phần công việc của mình. Anh có những mối quan hệ mới, những cuộc tình mới nhưng đều không ứ lại trong anh điều động gì. 8 năm, mỗi đêm anh đều nhớ về cô, anh không biết cho nên buồn hay cho nên giận cho sự chung thủy của mình. Hành trình dài trong cuộc sống để trốn chạy những ký ức, để quên cô có vẻ không thành công với anh lắm. Đã quá mỏi mệt, anh quyết định về nước, muốn tìm lại cảm giác bình yên, thư thái tại nơi mình đâm ra ra. Anh chuyển về làm cho công ty mà anh đang làm hiện tại nhưng có chi nhánh ở Việt Nam. Mẹ thấy anh quyết định về thì mừng lắm, mẹ anh giục anh lập gia đình bao lăm năm nay, thậm chí những lần về thăm mẹ anh còn cố ý sắp xếp, đưa đẩy anh vào những tình huống như thật nhưng anh lại khéo léo tránh né đi. Cô em gái đã lấy chồng và có 2 đứa con kháu khỉnh, mẹ nhắc anh mãi, anh cười trừ rồi lảng sang chuyện khác.


Đúng là chẳng thể nghĩ tới anh gặp lại cô trong cảnh huống này. Tiệc cuối năm của công ty, anh thoáng thấy bóng cô đâu đó, ngỡ mình nhìn nhầm, anh dụi mắt. Đang loay hoay thì ... là cô, là cô. Anh chạy theo ra ngoài thấy cô đứng đó, bên cạnh cậu trai năm nào khi mà anh thấy 2 người nắm tay nhau. Anh giờ đã trưởng thành hơn xưa nhiều lắm, tiền có cách biểu thị tình cảm là không thay đổi, vẫn yên tĩnh như vậy. Ánh mắt anh và cô chạm nhau, anh nhìn cô thật sâu, thật lâu, anh chàng bên cạnh nhìn cô khẽ thì thầm điều động gì đó rồi bước về trước. Chỉ còn 2 người, cô vẫn vậy, ánh mắt vẫn trong veo, nét mặt có thay đổi một tẹo theo thời kì nhưng vẫn là cô năm ấy.


- Em làm ở đây à?


- Ưm. Cô khẽ thoát ra từ cổ họng


- Em ... giờ như thế nào? Anh bất giác đưa mắt về phía ngón tay đeo nhẫn của cô. Trống hoác, anh mừng vội.


- Anh ấy là chồng em. Niềm vui vừa mới nhen nhóm, anh lại bị đẩy rơi tõm vào khoảng không.


- À ... ừ ...


- Em phải về đây, không anh ấy đợi.


- À, ừ em về nhé.


Anh luôn chú ý tìm cô trong công ty nhưng phục dịch như chơi thấy. Sau anh nghe tin cô đã nộp cô đơn xin thôi việc. Độ chừng ba tháng sau, chồng cô đến tìm anh. Anh hơi ngạc nhiên. Vừa mới gặp nhau chưa kịp chào hỏi, chồng cô đã vào ngay vấn đề:


- Tôi biết hơi khiếm nhã nhưng tôi đồng cân muốn hỏi anh 1 câu, mong anh đáp thật. Tôi hoàn toàn không có ý làm phiền đến cuộc sống của anh.


- Anh cứ hỏi. Anh điềm đạm trả lời.


- Anh vẫn còn yêu cô ấy chứ?


Anh nghe xong hơi bất ngờ, im lặng nhìn thẳng vào chồng cô.


- Anh trả lời, tôi sẽ giải thích. Ngắn gọn thôi.


- Ừ, tôi còn yêu cô ấy. Nhưng chẳng phải anh đã là chồng cô ấy sao?


- Không. - Chồng cô cười rất tươi. - Anh là thằng đàn ông may mắn nhất đấy. Đi mà giữ cô ấy lại. Không thì sau này đừng hối tiếc. Mà hai người nhiều chuyện quá, sao phải lẳng nhẳng chờ đợi nhau lâu thế này.


- Sao? Anh không tin nổi vào tai mình.


- Phim kinh điển ấy mà. Mẹ anh cấm đấy, sau lần anh hụt đi Singapore, mẹ anh tìm cô ấy. Anh biết thừa cô bé tự tôn thế nào mà. Thôi, anh thông minh, nói tới đây hiểu rồi, tôi đi đây. Mà tôi cũng chả phải chồng con gì đâu. Sân bay biến TSN, chuyến X, giờ Y, không nhanh lên không kịp đâu. Dài dòng.


Anh ngớ ra 1 giây rồi lao như bay ra xe. Tới nơi anh thấy cô ngay. Cô còn đang ngồi đó, tay mân chiêm bao lon nước ngọt, mắt nhìn chăm chắm xuống đất. Anh đến trước mặt, hạ gối trước cô, ôm chầm cô mà không cho cô kịp nói. doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi Một lúc, cô cựa mình, anh thả cô ra. Nhìn nhau, vốn dĩ vẫn vậy, sân phăng ồn ã và rất nhiều người qua lại, họ vẫn nhìn nhau. Cô lỡ mất chuyến bay, lỡ mất thời cơ mới nhưng lại không bỏ lỡ ái tình của mình.


Nửa đêm anh thức giấc, ra trước sân ngồi bệt xuống bậc tam cấp đốt thuốc ngẫm suy ngẫm nghĩ, nhớ lại những chuyện đã qua, ai sáng dạ là vậy, đồng cân một chút thiếu suy nghĩ thì dầu là việc đơn giản nhất cũng sẽ bỏ qua. Anh thấy mình thật may mắn.


Mẹ anh giờ lại bận bịu thêm với 2 cục vàng nhà anh, thỉnh thoảng vẫn còn nhắc lại và chưa thôi dằn vặt về chuyện cũ. Anh vào nhà, kéo thêm chăn đắp cho vợ, nằm xuống bên cạnh và đi vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Cô khẽ trở mình với nụ cười trên môi.


Thứ Hai, 25 tháng 8, 2014

truyen sex - Ba năm một câu chuyện tình

Tình yêu học sinh đồng cân là tương tư, nay thích một người, mai thích người khác. Nhưng đối với tôi, nó không còn là tương tư nữa.


day la noi dung footer


Kì hai năm lớp bảy...


Trường tôi không học bán trú, vậy là buổi trưa tôi thường về nhà ăn cơm. Cũng may là trường gần nhà.


Bố mẹ tôi đi làm hết rồi. Tôi thường ngồi ăn một mình với cái máy tính thân yêu và chơi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi game cùng nó suốt trưa cho đến giờ đi học. Hồi đó tôi không biết làm thế nào để vào được Facebook, thành ra đồng cân chơi Zing Me.


Trong một lần tìm bít tất cả các tài khoản trên Zing Me mà học cùng trường, tôi tìm được một tài khoản có ảnh hết sức diện khá quen. Hình như là một anh học lớp chín, hơn tôi hai tuổi. Tôi biết anh hồi lớp sáu nhưng cũng là nhờ đứa bạn tôi có trí tưởng khá phong phú. Cũng không chần chừ, tôi nhấn "Kết bạn". Khoảng vài phút sau lời mời kết bạn đã được đồng ý.


Mấy hôm sau, vào giờ truy bài, tôi – thành viên trong Ban chỉ huy Liên đội đứng ở túc trực ở cổng trường trong giờ truy bài nhằm trừng trị những học đâm ra đi học muộn. Không ngờ lại có anh. Kể từ đó, mỗi lần lên Zing Me, thấy anh online, tôi lại vào chat với anh. Vui lắm. Nhưng anh không biết tôi là ai. Anh hỏi tôi cũng không nói.


Hồi đó, lớp tôi chơi game trên Zing Me nhiều lắm. Thỉnh thoảng có mấy đứa nhờ cậy gửi cái này, gửi cái kia. Tôi với anh thỉnh thoảng cũng nhờ nhau gửi cho vài thứ làm nhiệm vụ. Một buổi trưa, sau khi đi học về, tôi lập một tài khoản khác để phục vụ cho việc chơi game. Tài khoản đó tôi có để hình của mình làm ảnh đại diện. Thật "không may mắn", tôi vô tình lấy trương mục mới lập nhờ anh gửi cho vài thứ. Vậy là anh cũng biết tôi là người ghi tên anh vào trong sổ của Ban tiền huy Liên đội, cũng là người nói mặt anh như cái bánh bao cháy. Ngại thật!


Buổi chiều hôm đó, lớp tôi có tiết, lớp anh cũng có tiết. Xe của anh không để trong trường mà gửi ở ngoài, gần ngõ nhà tôi. Lúc tôi đi qua, anh nhìn. Bỗng dưng tôi có một cảm giác lạ mà trước giờ tôi chưa từng có: tim đập nhanh. Ngồi trong lớp, tôi cũng không để ý nghe giảng, tim đập vẫn nhanh nhưng tuồng như mặt tôi vui chưa từng có, cứ ngồi cười trong lớp thôi. Về nhà, tôi vẫn cười. Mẹ hỏi, tôi cũng tiền bảo không có gì. Tôi không dám nói. Mẹ tôi mà biết sẽ không để tôi chơi game nữa, mà bởi thế, tôi cũng chẳng thể chat với anh được.


Ba ngày sau...


- Mày làm gì mà cứ kể về anh ấy nhiều thế?


Bạn tôi hỏi, tôi im lặng.


- Một ngày mà kể đến năm, sáu lần.


Tôi vẫn im lặng.


- Hay mày thích người ta rồi?


Lần này thì chính thị tôi phản nghịch bác:


- Không có.


Thật sự tôi không hiểu được cảm giác của mình. Lần đầu tiên tôi có cảm giác lạ. Lần trước hết tôi quen biết một người con giai xa lạ mà không phải gia tộc đầu hàng hay bạn hữu tôi. Đứa bạn hỏi, tôi vẫn cứ phủ định cho đến khi cắm trại. Tôi mới "thú nhận" với con bạn, rằng tôi thích anh rồi.


Bạn bè ai cũng biết cái tin này vì thằng bạn học lớp bên cứ mỗi lần đi qua là lại loa lên như muốn cho cả trường biết. Tôi thật không biết chui vào đâu nữa. Một số phận anh chị cùng với anh cũng biết. Thế nhưng anh lại cho rằng là đùa. Tôi cũng không biết nói sao, tiền giữ lặng im cho đến nghỉ hè.


day la noi dung footer​


Lớp tám...


Anh ra trường, tôi mới lên lớp tám. Trong suốt kì nghỉ hè, tôi cứ hi vọng là sẽ chat được với anh nhưng anh không lên Zing Me, không vào Yahoo, cũng chẳng trực tuyến Facebook. Chat với anh vui lắm. Tuy là quen biết đơn chiếc giản vậy thôi nhưng dần dần lại thành thân, anh cũng hay quan hoài trong từng lời nói. Thỉnh thoảng gọi tôi là "cô em gái". Tôi hơi đau, nhưng cũng vui vì chưng anh coi tôi như anh em kết nghĩa thân thiết. Nghĩa là tình cảm chúng tao đã lên được một doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moibậc. Không phải là đàn anh, đàn em, không phải là bầu bạn mà là anh em.


Một lần thấy anh đang trên mạng, tôi vào chuyện trò với anh vài câu. Anh nói anh đỗ cấp ba rồi, học ở lớp chọn. Tôi cũng thấy vui và cũng quyết thi vào trường học đó bằng được.


...


Trong năm lớp tám này, tôi quyết định cố kỉnh không thích anh nữa, cho dù là không muốn. Ba lần tôi quyết tâm nhưng lại không làm được. Một lần là anh đang túc trực tuyến, tôi theo thói quen vào chat với anh. Thất bại liệt lần một. Lần thứ hai, tôi đi học thêm và gặp anh lúc anh đang đi học về, tôi cũng vừa đi học thêm về. Thất liệt lần hai. Lần ba, tôi cũng rất quyết tâm. Nhưng cuối cùng vẫn không làm được. Vậy là ba lần tôi đều thất bại. Lý trí sao mà chẳng thể thắng con tim nhỉ?


- Không quên được à?


- Không.


- Vậy tỏ tình đi.


- Tao ngại lắm.


Cứ mỗi lần con bạn hỏi vậy là tôi lại nói ra từ "ngại". Thật ra do tôi sợ sự từ chối thành thử không làm được. Vậy là đành bùi ngùi tiếp kiến thô lỗ giữ kín.


day la noi dung footer​


Halloween đầu tiên tôi ở một mình cùng chiếc máy tính. Bố mẹ tôi đi công tác hết rồi. Mới lớp chín ôi thôi nhưng tôi không sợ ở nhà một mình đâu nhé! Tôi bạo lắm đó. Tôi thức đến mười hai giờ đêm cơ. Thật ra tôi thức bởi một vấn đề: Tôi đã tỏ tình rồi.


Khoảng ba, bốn hôm trước khi mẹ tôi đi công tác, tôi mượn máy mẹ vào Facebook. Cũng không ngờ anh lại online sau bao nhiêu ngày tháng. Tôi lại theo thói quen, nhấn chuột vào nick anh rồi lại nói chuyện. Anh để ý đến những status tôi đã đăng trong mấy ngày gần đây. Tất cả đều ám chỉ anh. Anh đồng cân hỏi vài câu thôi, thế mà tôi khai hết. Tôi nói tôi thích anh. Anh lại vẫn tưởng đùa. Tôi không nói gì, chỉ đi ngủ sớm.


Hôm sau, tôi nói tôi đồng cân đùa thôi. Thấy tôi nói vậy, anh lại tin. Anh nói anh yêu tôi. Tôi thật tình cũng rất vui nhưng vẫn hoang mang trước câu trả lời đó. Hai ngày sau thì vẫn chat với anh như thường. Tôi biết anh không để online, nhưng anh vẫn đang trên mạng.


- Mày muốn biết có phải người ta nói thật hay không chứ gì?


- Ừ! Tại từ trước tới giờ, tao với anh ấy tiền dừng ở mức anh em thân thiết thôi.


- Vậy hỏi đi.


- Nhưng tao...ngại.


- Lại ngại. Mày không tìm được lí bởi vì nào khác sao?


- Tao xin lỗi. Khó khăn lắm tao mới nói được hết. Giờ hỏi lại cũng... ngại lắm.


Hôm 30 tháng 10, mẹ tôi đã đi công tác rồi. Tôi ở nhà một mình. Tối hôm đó, tôi đã hỏi anh. Tôi cũng không mong nhận được một lời đồng ý. Vậy mà phán đoán của tôi lại là thật. Anh chỉ coi tôi như cô em gái.


Đêm. Tôi khóc đến nỗi sưng mắt. Khóc nhiều lắm. Hai năm rồi nhưng không được tớp trả. Làm gì còn đau hơn như thế chứ? Lần trước nhất tôi biết thích là gì? Cũng lần đầu tiên có một người con giai xa lạ mà tôi thân thiết đến thế. Cũng là người mà làm tôi có động lực học tập cao đến vậy. Anh không đẹp trai như những thần tượng của tôi nhưng anh học giỏi. Tôi phải học giỏi để không hổ ngươi với danh nghĩa "cô em gái" của anh.


Tôi xoá nick cũ và lập nick mới...


...


Ngày 20 tháng 11, ngày Nhà giáo Việt Nam...


Cuối cùng thì buổi mít tinh cũng kết thúc. Chúng tôi nán lại xem tiết cuối của đội văn nghệ. Lúc này, bác bảo vệ đã mở cổng trường để các anh chị khoá trước vào thăm trường. Tôi thực sự không nghĩ là lớp anh cũng lại về.


Tôi cố gắng không ngoái đầu lại nhìn anh trong đám người. Nhưng bằng hữu lại trêu tôi. Mặt tôi bắt đầu đỏ lên, tim lại đập nhanh. Vậy không lẽ, bao công sức gắng quên người đó đã bị sụp đổ hoàn toàn. Tôi có đọc vài bài báo, nói rằng ái tình học sinh là đồng cân là tương tư, bữa nay thích người này, mai thích người khác nhưng đối với tôi lại không phải. Tôi nhận ra rằng, mặc dù mình cất tình yêu học trò này ở đâu trong tim, kể cả nơi chật hẹp nhất, kiên cố nhất, nó vẫn cứ thế mà thoát ra.


- Anh ấy kìa.


- Đừng làm tao thêm rầu.


- Mày rầu cái gì? Nhìn thấy người ta là thích rồi lại còn rầu. Dùng từ miền Bắc cho tao nhờ.


- Tao buồn vì chưng công sức quên người ta đã bị sụp đổ.


- Thôi đi! Mày còn hơn tao. Hai năm rồi tao có gặp được đâu. Nhưng giờ tao quên người ta rồi.


Thỉnh thoảng đứa bạn nói vài câu như thế với tôi. Nó quên được, nhưng tôi không quên được.


...


Tôi không vào trường học anh đang học. Tôi học một trường học gần nhà tôi mà có trạng thái đi xe đạp được. Kể từ ngày anh về thăm trường, tôi không chat với anh lần nào. Trước đó, tôi cũng chat với anh vài lần, coi như những chuyện kia là không có thật...Bỏ qua hết, quên hết. Trong nửa năm, tôi bận bịu với lịch học thêm, bận học, bận đi làm Translator Anime, bận làm dịch giả cho một trang yêu ngôn tình, không có thời kì để nghĩ đến anh. Tôi cứ tưởng tôi không còn thích anh nữa. Nhìn lúc anh "like" những dòng thể tôi đăng lên, tôi cũng không cảm thấy thì làm vui vẻ lắm, rất bình thường.


Một lần đang ôn thi đêm. Anh online. Vẫn nếp cũ, tôi lại vào chat với anh. Tôi và anh coi như chuyện tôi thích anh là một câu chuyện trên trời đất dưới biển, vẫn chat phẩm bình thường vui vẻ với nhau. Anh còn nói, nếu tôi đỗ cấp ba, sẽ thưởng cho tôi cây đá mút. Thật tình là tôi không doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moithích đá mút thành thử bắt anh đổi sang đểu giả kem.


- Hai que thôi. Không mặc cả.


- Hự. Thì hai.


- Cố gắng học chăm nhé! Cô em gái.


Lúc đó tôi đang chuyện trò với đứa bạn. Tôi với con bạn lại chơi trò gia đình. Tôi là "mami" còn bạn tôi, tôi gọi nó là "Mắm", con cưng của tôi.


- Mami bảo anh ý làm papa con đi!


- Hơi vô duyên đó Mắm.


- Không sao mà. Con thích có papa.


- Vậy để khi nào mami tìm được ý trung nhân rồi tính sau.


- À! Mami cho con nick của anh ý đi.


Tôi cho Mắm nick của anh.


- Con vào văn bằng điện thoại. Không kết bạn được. Mami bảo anh ý kết thân với con đi.


Tôi lại chat với anh.


- Bạn em nói muốn anh kết giao với nó kìa.


Sau khi tôi cho anh tên nick của Mắm, tôi trêu anh:


- Mắm bảo với em, nó có mami (là em rồi), nó muốn có papa. Nó bảo anh làm papa nó đó.


-...


- Nhưng em phản nghịch đối ngay.


-...


- Em nói: "Mami vẫn biết ngại là gì đấy nhé! Đừng có vô duyên vô cớ mà nói thế. Cẩn thẩn người ta mắng đó." Nó không dám nói gì nữa. Hehe.


- Thôi ngủ đi. Giữ sức khoẻ.


Anh luôn luôn thế. Mỗi lần tôi vô tình nói đến nếp không tốt hay thức đêm, anh đều nhắc nhở. Như một ông anh trai dặn dò đứa em gái xa nhà. Tôi vẫn biết là anh không thể đáp lại nhưng tôi luôn luôn là đứa em gái của anh.


Hiện tại...


Tôi đã là học đâm cấp ba, không học cùng trường học với anh. Mẹ tôi nói tôi đã trở nên một thiếu nữ rồi. Còn tôi lại cảm thấy là không. Thỉnh thoảng tôi vẫn hay vòi vĩnh mẹ như một đứa trẻ. Tôi chưa lớn được.


Một ngày, tôi bỗng dưng nhớ đến "hai que kem" của tôi. Tôi chờ mãi không thấy anh hiện trực tuyến để hỏi. Cuối cùng mặc dầu anh không trực tuyến tôi vẫn hỏi anh.


- Hai que kem của em đâu?


- Em muốn anh trả thế nào?


- Ờm...Tuỳ anh. Bọn em vẫn đang đi học vỉa hè vào thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ sáu. Buổi chiều được nghỉ. Tuần sau chắc bọn em được nghỉ rồi.


- Thứ sáu anh sang bờ Hồ mua truyện. Đi sang đó rồi ăn kem.


- Mẹ em...không cho đi. Đi gần đây thôi.


- Vậy chiều này được không?


- Chắc được đó!


- Anh đang trên xe. Xuống xe anh qua đón.


Thấy anh nói anh qua đón, không dưng tôi cảm thấy mình nóng bừng lên. Anh qua đón tôi sao? Tôi đột nhiên nhảy cỡn lên. Đem tin khoe với con bạn. Xong xuôi tôi lại trở về với hộp chat của anh và tôi.


- Đợi em ở cổng trường cấp hai.


- Cho anh số đi! Khi nào đến nơi anh gọi.


- Của em là 0168xxxxxxx. À mà thôi. Máy của em không gọi được. Nó không bắt được sóng. Khi nào đến anh inbox cho em cũng được.


Lúc đó, tôi hận cái telephone ghê gớm. Vì nó mà tôi không có số phận của anh. Anh mới thay số phận lâu rồi. Cái này thì tôi biết. Cứ định hỏi mệnh anh nhưng lại không dám. Vậy mà khi có thời cơ thì cái điện thoại lại làm tôi mất hết cơ hội rồi.


Anh đến và nhắn tin cho tôi. Tôi đã chuẩn bị sẵn cái mũ để che bởi mặt đỏ hết lên rồi. Bị người ta thấy rất ngại. Ra khỏi nhà, tôi không ngờ anh vào tận ngõ nhà. Tôi chỉ hẹn trước cổng trường cấp hai thôi. Vậy mà anh nhớ được nhà tôi ở đâu sau ba năm không gặp như thế. Trước anh tiền chờ bạn của mình ở ngõ đó, cũng đã thấy tôi từ ngõ đi ra. Hạnh phúc đang tràn đầy rồi.


- Giờ đi đối xử đâu?


- Em không biết.


- Anh cho em chọn mà.


- Em ít khi ăn ở đây thành thử có biết đâu.


Nghe vậy anh quay xe đi về hướng ngược lại.


- Sao không ra bờ Hồ?


- Mẹ em không cho đi.


- Đi ô tô buýt mà. Lo gì?


- Xe buýt em vẫn đi được. Em không lo nhưng là mẹ em lo. Dạo này không cho em đi đâu xa hết.


Tôi nói là vậy chứ chưa hỏi mẹ. Nếu nói, mẹ tôi kiểu gì cũng hỏi xoáy, rằng tôi đi sang bờ Hồ chơi với ai, mấy giờ về. Tôi mà nói đi với anh là mẹ tôi cấm tiệt. Đã vậy lại một mình đi với một thằng con trai hơn tôi hai tuổi. Mẹ biết tôi thích ai mà. Dạo trước cứ hỏi tôi suốt, nhưng tôi chỉ đáp là "không" mê hoặc cười trừ. Mà nói đi với bạn thì lại hỏi ở đây cho gần, đi xa làm gì. Mẹ tôi hỏi vặn, tôi không biết làm sao cả.


- Em học trường học B à?


- Vâng.


- Sao không học trường V?


- Trường B đi cho gần. Với lại em đạp xe.


- Đi vậy mỏi chết.


Tôi chỉ biết trả lời những gì anh hỏi. Ngồi sau xe anh, tôi cũng không biết mở lời thế nào. Tôi ngại, mặt vẫn đỏ, cũng không biết anh có chú ý thấy tại sao trời đất ơi không nắng mà tôi lại đội mũ hay không.


Đến một quán cũng gọi là gần nhà, tôi gọi một kem Sô cô la tù và quế. Tôi thích Sô cô la, không biết vì sao cả. Ngồi ăn với cái quạt lại nhằm đúng cây kem của tôi. Kem chảy ra tay. Không phải vì tôi không ăn kịp mà nó chảy nhanh quá. Tôi thực sự rất mất mặt. Nếu có lần sau, tôi sẽ không bao giờ ăn kem nữa.


- Em có vẻ rụt rè nhỉ?


Tôi chỉ biết cười trừ.


- Ăn như vậy làm sao ăn hai que?


- Nói là hai chứ em ăn một thôi. Đau họng chết.


Tôi không dám ăn hai que của anh. Một que như thế là đủ rồi. Tôi thật không muốn mất mặt thêm. Tôi tiền chú tâm ăn, không nhìn lên huyễn hoặc nhìn đi chỗ khác. Tôi sợ đối mặt với anh lắm.


Anh quan tâm tôi không tiền là những lời nói khi chat, mà ngay cả ở bên ngoài vẫn vậy. Nhưng tôi dám khẳng định, bởi chưng coi tôi là em gái thành thử mới quan hoài vậy thôi. Nhưng như vậy cũng vui rồi.


Cũng đến lúc phải vể. Anh đưa tôi đến tận nhà.


- Em ở nhà một mình à?


- Vâng.


Một câu "vâng" của tôi cũng đủ làm tôi đâm ra đá. Trước giờ tôi chưa "vâng" ngoan ngoãn như vậy với ai bao giờ, kể cả khi chat với anh.


Tôi vừa mở cửa, vừa nhìn anh đi về. Ba mươi phút ngồi với anh, được anh chở nhưng nó lại tự khắc ở sâu trong tim tôi. Thật sự, tôi vẫn thích anh. Tình cảm ấy chưa bao giờ thay đổi sau ba năm.


Tình yêu học sinh đồng cân là tương tư, nay thích một người, mai thích người khác. Nhưng đối với tôi, nó không còn là tương tư nữa. Một con bé lớp bảy đã biết thích là gì. Nghe có vẻ buồn cười. Có người lại nói, lớp bảy vẫn trẻ thơ lắm, mà con nít thì biết gì. Tôi lại không cho là như thế. Thích người ta suốt ba năm không được tợp lại tình cảm, đồng cân được coi là đứa em gái kết nghĩa, có khi nó cũng chẳng còn là "thích" nữa. Có lẽ đến khi tôi đủ chín chắn thì lúc đó tôi mới hết "thích" anh...


Min Harukima